You can replace this text by going to "Layout" and then "Edit HTML" section. A welcome message will look lovely here.
RSS

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

Nhà không phải là nơi để về...

Ngày...tháng....năm...

Hôm qua bố và bà nội có to tiếng với nhau con ạ, mặc dù chuyện cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ là chuyện để rác thôi. Nhưng không hiểu sao bà lại cùn cáu và làm ầm ĩ lên như vậy.

Mẹ biết, hôm qua bố con mệt, công việc nhiều nên stress có cáu gắt nhưng mẹ thấy mọi chuyện cũng không đến nỗi nào mà bà lại chửi bới thậm tệ như vậy. Và mẹ cũng biết, đó chỉ là cái cớ để bà chửi mẹ thôi con biết không? Bà chửi bà nói mẹ thế này thế nọ, đại loại là không hài lòng về mẹ và bà cũng nói thẳng ra luôn trong lúc mẹ nói chuyện riêng với bà về chuyện của bà và bố lúc nãy..

Nhưng mẹ kể con nghe nhé....

40 phút ngồi nói chuyện với bà thì 30 phút bà nói mẹ, bà nói mẹ thế này thế nọ làm cho bà không hài lòng một chút nào hết. Nhưng con biết không? bà đâu có hiểu bà là người cực kỳ khó tính, cố chấp và bảo thủ, đến cô Nga còn bảo họ hàng đằng ông nội con ai cũng kêu bà khó tính rồi.

Bà chủ yếu là trách móc mẹ, rồi nói mỉa mai mẹ, mẹ biết nhưng mẹ cố chịu đựng thêm một vài tháng nữa đợi con cứng cáp mẹ sẽ cho con gửi lớp nhé.

Nhiều lúc mẹ chán, mẹ nghĩ nhiều thứ lắm, và thậm chí mẹ còn chẳng muốn về nhà khi bố con không có ở đó. Mẹ chán ghét cái cảnh phải đối diện với bà con, bà con chưa bao giờ cười tươi, cười ha hả cả, mặt mày lúc nào cũng nghiêm nghị và xị ra. Mẹ không thể cứ nhìn mãi khuôn mặt thái độ đấy mà vui cười coi như không có chuyện gì được.

Mẹ cũng không hẳn đúng, đúng sai là theo cách nhìn nhận của từng người. Mỗi người nhìn vào 1 mối quan hệ thì đều có nhiều hướng suy nghĩ khác nhau. Tuy nhiên, mẹ thấy phụ nữ miền Trung khác phụ nữ miền Bắc quá nhiều. Và mẹ dù có cố gắng cũng không thể nào hòa hợp được con ạ.

Giờ mẹ chỉ mong muốn con khôn lớn nhanh để mẹ được thoát ly khỏi những lúc thế này. Mẹ sẽ cố gắng vì con nhé.

Yêu con!

Read Comments
  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

Đi qua thương nhớ...

Trong cuộc đời có những con người ta chỉ vô tình gặp, vô tình biết và cũng vô tình lãng quên. Đó là quy luật của cuộc sống không có từ DUYÊN PHẬN , có lẽ vậy?


Duyên là được gặp nhau, phận là được gắn kết với nhau. Ấy vậy mà chỉ có 1 chữ duyên thôi sao lại nỡ đánh rơi mất phận. Cuộc đời con người ngắn ngủi lắm, sao ta cứ mãi nhìn lại quá khứ mà không ngẩng đầu tiến về tương lại? Tương lai là ngaỳ mai, hôm nay rồi cũng là quá khứ. 

Người đi qua thương nhớ...có lẽ là người quan trọng của hôm nay nhưng lại là người dưng của ngày mai. Trên đời, sẽ có một người nào đó vẫn luôn dõi theo ta, lặng thầm theo bước đường ta đi không nhằm mục đích gì cả, đơn giản là họ chỉ muốn biết mình ổn không vậy thôi ! 

Đi qua thương nhớ để biết ta đã có một thương một nhớ như vậy !!


Read Comments
  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tình yêu 6 tháng 3 ngày

Ngày...tháng...năm...


Ngày hôm nay thật lắm chuyện buồn phiền, mẹ chẳng biết phải làm sao cả, có lẽ dạo này mẹ quá nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Mẹ hay cáu giận và nghĩ ngợi lung tung. Nhiều lúc mẹ cảm thấy tủi thân vô cùng và chạy ra nhà tắm khóc nức nở.
Mẹ biết, mẹ không phải là một người tốt, một người hoàn hảo nhưng có lẽ mẹ đã kỳ vọng, mơ mộng về đối phương quá nhiều, để giờ đây càng ngày mẹ càng thất vọng, thất vọng lắm con ạ !

Mẹ đã từng hối hận không chỉ 1 lần mà rất nhiều lần con biết không? Mẹ xin lỗi vì mẹ đã nghĩ vậy, nhưng có lẽ số phận đã định đoạn cuộc đời mẹ nên mẹ không còn cách nào khác. 

Mẹ luôn cảm thấy bức bối và thậm chí còn như người xa lạ khi bước chân vào căn phòng này. Ở đó, chỉ có mình mẹ là người cô đơn và 1 lối suy nghĩ 1 cách sống khác. Bố và bà nội con thì luôn yêu thương đùm bọc lẫn nhau, cả thế giới họ chỉ nhìn thấy nhau con hiểu không? Điều đó khiến mẹ lạc lõng và tủi thân vô bờ bến.

Nhiều lúc mẹ nghĩ, mình đã sai khi quyết định lựa chọn như vậy, phong tục tập quán vùng miền nó là khoảng cách quá lớn khiến cho mẹ bị nản. Nản vì chính bản thân mình, nản vì mình quá ngu muội. 

Con à! Có lẽ đây là giai đoạn khủng khiếp của mẹ kể từ khi mẹ sinh ra. Mẹ không biết làm thế nào nữa cả....

Yêu con, thương con vì đã lắng nghe mẹ tâm sự !!

Read Comments
  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS